QUÁN ĂN NHỎ

KHÔNG GIỎI NẤU ĂN, TÔI VẪN THÀNH CÔNG VỚI QUÁN ĂN NHỎ

ADOR Biên tập viên

Lần đầu tiên em chia sẻ về câu chuyện mở quán của em cũng như trải lòng đôi chút về cái nghề làm dâu trăm họ này.

Em hiện là chủ một quán ăn nhỏ ở Rạch Giá – Kiên Giang, là thành phố cũng sầm uất lắm, không phải vùng quê hẻo lánh nha mọi người. Em là người gốc Sài Gòn, lấy chồng Kiên Giang về theo chồng hơn 4 năm và cũng gần 4 năm em theo đuổi công việc mà em chưa từng nghĩ em sẽ làm được.

Về quán em, bảng hiệu Cháo Ếch thì ban đầu ai cũng nghĩ quán chắc chỉ bán mỗi món cháo ếch thôi, vì xưa thời món này mới hot lên, em chỉ bán online trên Facebook và đi giao, được hưởng ứng nhiệt tình và nhận về toàn feedback tốt nên em tự tin ra mở quán. Nghe nó sao giản đơn quá phải không ạ? Được cái là bây giờ có mặt bằng nhà không phải mướn, nhưng còn bao nhiêu thứ phải lo khác. Trước khi có quán này thì vợ chồng em còn đi bán đồ ăn ngoài chợ đêm, ngày chở đi, tối chở về lỉnh kỉnh, chưa kể dãi nắng dầm mưa, nên mẹ thương mua cho vợ chồng em cái nhà ở riêng và lập nghiệp, lại ngay mặt tiền đường lớn, khu quán xá đông đúc nên việc bán buôn cũng thuận lợi.

Từ lúc mở quán đến nay em luôn tìm tòi cho thêm nhiều món vào menu, hiện tại giờ e bán gần 30 món ăn nhậu đủ thể loại, gần như quán nhậu vậy. Chồng em thì không thích với lại không cho em mở quán nhậu, sợ phức tạp, nên dù muốn mở rộng lắm nhưng thôi. Có lúc em muốn sửa tên quán cho mọi người biết em bán nhiều món, mà nghĩ mãi vẫn chưa biết sửa là gì. Nên thôi, chủ yếu là nhờ em đăng bài quảng cáo Facebook nên khách biết ghé ăn/mua về và từ từ khách cũng đông.

Cái nghề làm dâu trăm họ này đôi lúc cũng rất buồn tủi. Em hơi trẻ con, như một đứa trẻ ai khen thì nó vui, ai chê bai chỉ trích thì nó buồn cả ngày trời. Như có những ngày em hơi bồng bột lên Facebook viết những lời chán nản than vãn, muốn từ bỏ, là vì những ngày phải đối đầu với những vị khách khó chiều, khó hiểu. Chê em em không ngại vì không phải món nào cũng làm hài lòng tất cả, đánh giá góp ý công tâm em vui vẻ tiếp nhận và lắng nghe, chỉ sợ gặp những vị khách cố tình làm lớn, nặng lời, không muốn góp ý mà chỉ vì một sơ sót nhỏ lại vận động nhiều người “đừng ăn ở đó”. Em biết mình phải kiềm lại bản tính nóng nảy vốn có xưa nay (mà gia đình nghĩ, bạn thân nghĩ và từng nói “với cái tính đó mày không hợp với nghề đâu”) để đặt vào vị trí họ, để hiểu họ và chiều lòng mọi thượng đế, đó là điều em chưa từng nghĩ em làm được.

Người ta chỉ luôn nhìn thấy sự suôn sẻ trong công việc của người khác nhưng không hiểu sự nỗ lực lẫn áp lực của người làm chủ. Đổi lại được ngày ngày thấy “đứa con” của mình chăm chút lớn mạnh phát triển từng ngày còn hạnh phúc nào bằng. Cảm giác em dồn hết tâm huyết vào từng món ăn do chính em tạo ra, được khách hàng đón nhận một cách tích cực thật sự rất vui thích và hào hứng. Tất cả các món ăn bán ra đều do một mình e đứng bếp chế biến, em chỉ mướn phục vụ và người rửa chén thôi ạ.

Gần 4 năm đeo đuổi với nghề, cực thì có cực, nhưng em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận vì đã theo cái nghề làm dâu trăm họ này. Tại sao em dùng từ theo? Em không nói là em chọn nghề này đâu, vì chính nó chọn em, em chưa từng thích vào bếp. Trước đây em là một đứa không biết gì, cắt trái chanh cũng không biết cắt làm sao, tất nhiên là không biết nấu ăn. Rồi chẳng hiểu từ lúc nào cái nghề tự dưng nó đeo đuổi lấy em, thôi thúc và bắt buộc em phải thay đổi, tìm tòi, học hỏi nhiều hơn. Nhưng em không học qua trường lớp nào, không phải ai mở quán ăn cũng đều phải đi học nấu ăn.

Người ta cứ hỏi em “Không học sao biết nấu này nấu kia hay vậy? “. Em mê nấu ăn từ hồi nào e không biết. Thời gian rảnh em đi chợ xách đùm đề đủ thứ về, làm nhiều món, ban đầu thất bại, rồi dần dần chồng ăn cũng khen ngon, bán online mọi người cũng khen ngon, vậy là em tự tin em bán. Từ đó em cảm thấy, mỗi ngày được đứng trong bếp, được nấu những món ăn ngon, như là một thú vui rảnh rỗi giết thời gian của em vậy. Em nói thật là em đi ăn nhiều chỗ từ lề đường tới sang trọng, em cảm nhận cái vị ở chỗ đó rồi về tìm tòi mày mò công thức, cái gì không biết em tham khảo trên mạng, gom góp mỗi chỗ một chút, chứ không đúc y khuôn. Làm đi làm lại nhiều lần, tự đúc ra công thức riêng, thành cái vị riêng cho quán mình, quán em sẽ mang lại một khẩu vị riêng khác với những quán khác.

Ngày càng nhiều khách hàng thân thuộc nói với em “Nếu chị nghỉ em không biết ăn ở đâu luôn, không tìm được đâu bán hợp khẩu vị đến vậy” hay “Ra thêm nhiều món mới nữa đi, em thích các món chính tay chị làm” là em lại dốc hết tâm sức tìm tòi ra thêm món. Thật sự! Đó chính là niềm vui động lực để khiến em luôn giữ vững niềm đam mê với nghề. Giữa muôn vàn lựa chọn, khách đã chọn quán em thì dù khó khăn cực nhọc mấy em cũng chịu.

Những ai đang có ý định mở quán buôn bán, yêu thích nghề, hãy tự tin cho mình cơ hội theo đuổi. Phải thử mới biết. Khi lao vào công việc mới cảm thấy đam mê ngày một nhiều hơn. Mình còn làm được, sao bạn không làm được. “Chỉ cần tự tin theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn.”

Cám ơn mọi người đã đọc bài của em đến đây. Em luôn muốn học hỏi, trao đổi thêm kinh nghiệm từ group mình. Mong nhận được nhiều sự góp ý, chia sẻ thêm của mọi người.

Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Vy Machi

Show Comments (0)

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *