Mấy nay dân tình xôn xao việc cử nhân đi làm 10 năm lương không bằng bà bán hủ tiếu đầu hẻm, rồi thấy bài viết em gái bán cà phê bị cười chê khóc miết, nên mình viết bài này review luôn quá trình Thạc sĩ đi bán chè lề đường, các bạn đọc chơi cho vui vẻ nha. Mà đúng hơn là 2 cái bằng Thạc sĩ đi bán chè lề đường luôn ạ.
Bà xã với mình tốt nghiệp Thạc sĩ cùng ngày bên UEH, rồi tháng sau mình sinh con thứ 2 đặt tên luôn là Thạc để kỉ niệm việc 2 đứa mình cùng nhau tốt nghiệp.
Sau đó con bị bệnh não phẳng nên mình mới mở quán để giúp chữa bệnh cho con. Sau khi mở quán 3 tháng thì tình hình con tệ hơn nên mình nghỉ luôn việc văn phòng để ở nhà bán chè phụ vợ, từ đó đến nay ngót nghét hơn 3 năm.
À! Mình đã đi làm văn phòng được 8 năm trước khi ở nhà ạ, ở nhà vui thấy bà mà cũng mệt thấy mẹ luôn.
Tháng đầu tiên ở nhà trời ơi nó đuối. Trước nay sướng quen rồi, sáng đi làm chiều đi về cơm nước ngon lành, cuộc đời phè phỡn chỉ mỗi tháng nghe tin nhắn là xong. Ở nhà công việc mới chưa quen, việc không tên nhiều, không rõ ràng quy trình ABC các kiểu mà còn phải xoay từ sáng tới tối. Mood văn phòng còn trong người nên 4h sáng dậy nấu chè là thử thách rồi, nhà nhỏ nấu xong ra như tắm luôn. 8h xong hết 3 món rồi nhào vô tập luyện, dẫn con đi trị liệu đủ các kiểu. 2h chiều dọn quán ra vợ thì bán mà mình thì tập cho con. 10h đêm bán xong dọn dẹp đi về chuẩn bị cho ngày mai, đọc các thứ liên quan để trị cho con tới 1h đi ngủ.
Tới lúc này mình mới thấy ngại cho mình và thương bà xã biết chừng nào, hằng ngày chăm lo vun vén không than khóc gì, đã vậy mình về nhà cửa tươm tất mà mình ngại biết bao.
Hết 2 tháng thì mood văn phòng tắt hẳn để chuyển qua mood bán chè luôn. Hằng ngày công việc vẫn vậy nhưng 2 vợ chồng biết sắp xếp nên mọi thứ đỡ hơn, con tiến bộ dần lên, 2 vợ chồng có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tiền thì rủng rỉnh hơn nên mình 2 tháng là đóng quán đi du lịch một lần, vừa trị liệu cho con mà cũng giảm tải cho mình.
Mình nhớ có lần chở bà xã đi học nhìn thấy 2 vợ chồng anh thợ may quay quần bên nhau, bà xã nói “Em chỉ ước được ở bên nhau cả ngày vậy thôi”, ai dè thành sự thật. Giờ thì 24 tiếng không rời, tuy mệt chứ mà cũng vui, mình lại thấu hiểu được nhiều hơn bà xã của mình.
Rồi con tới 3 tuổi mới biết đi, mình làm luôn tiệc chè 3 ngày đãi mọi người ăn miễn phí, rồi con đi học tới nay cũng 1 năm rồi. 2 đứa lại rảnh nên mở quán thứ 2 ngay sau đợt Covid thứ 2, bắt đầu đuối tập 2… Tập này đang viết sẽ review trong tương lai nha.
Tóm lại là, nghề nào cũng là nghề, mình nghĩ “nhất nghệ tin, nhất thân vinh”. Ngày đi làm văn phòng với bằng Thạc sĩ mà mình không cố gắng thì cũng chỉ lè phè sáng đi tối về mà thôi. Còn khi ở nhà làm thì tiền nhiều hơn nhưng đồng nghĩa với việc phải làm nhiều lên, từ bếp cho tới bán hàng, từ quảng cáo cho tới giữ xe đủ cả chứ không đơn giản là nấu và bán không thôi. Nên mọi so sánh đều khập khiễng, quan trọng mình cố gắng tới đỉnh cao của nghề mình thì chắc chắn thu nhập sẽ tăng lên theo đỉnh cao đó. Thành quả lớn nhất sau 3 năm của mình là anh Hàn Quốc đẹp trai (con trai thứ 2 của mình) chứ hem phải tiền nha.
Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Lê Quang