MỞ QUÁN CÀ PHÊ

“QUÁ TAM BA BẬN” NHƯNG TÔI VẪN QUYẾT MỞ CÁI QUÁN THỨ 4

ADOR Biên tập viên

Hồi còn ở Tây Nguyên, nhà tôi có mở một quán cafe nhỏ, thỉnh thoảng ở quán có tổ chức đêm nhạc acoustic cuối tuần. Mở quán ở thời đó phải nói là to nhất vùng rồi, đêm nào cũng chật kín bàn, nhân viên chạy không xuể.

Đang ổn thì nhà tôi gặp chuyện, bỏ hết về lại Đà Nẵng sống nhờ nhà ông bà. Tôi từ một thằng con trai chưa bao giờ nghĩ đến việc phải gồng gánh cả một gia đình trên vai, bắt đầu loay hoay tìm cách vừa trả nợ vừa nuôi gia đình.

Bán chiếc xe ô tô đời cũ của ba, vay mượn thêm được chút ít, tôi quyết tâm mở quán cafe acoustic như trước. Với số vốn ít ỏi, tôi phải chạy đi rất xa để tìm những loại gỗ phù hợp nhất về đóng nội thất, vác từng viên gạch về tự cải tạo cái quán. Rồi còn tự mình đi tìm nhà cung cấp nguyên vật liệu giá tốt, đi chợ thì trả giá trái cây đến chai cả mặt. Thời gian đầu, khách đến cũng nhiều. Nhưng 2 – 3 tháng sau, mỗi ngày một ít dần, cả ngày có khi chưa được 20 người. Dù có tổ chức đêm nhạc cũng lưa thưa vài khách, toàn là người quen. Cầm cự được hơn 6 tháng, số tiền lãi phải trả mỗi tháng ngày càng cao. Tôi phải trả mặt bằng và tìm cách trả nợ.

Bài học thứ nhất tôi rút ra được là chọn vị trí kinh doanh. Người dân ở đó chủ yếu là dân lao động, thích ngồi quán bình dân hơn. Thêm vào đó, tôi quá chủ quan vào việc kinh doanh mô hình acoustic sẽ thành công như hồi còn ở Tây Nguyên. Nhưng Đà Nẵng tính cạnh tranh rất cao và hình thức kinh doanh đó có lượng khách hàng không lớn.

Đóng quán, tôi phải làm lao động tay chân kiếm tiền nuôi gđ và trả nợ. Nắng nôi, cực nhọc, bị mắng, bị quở trách thì tự ái dâng cao, tôi nghỉ việc. Rồi đi theo anh họ, làm bên in ấn quảng cáo. Vừa làm vừa trả nợ, tiết kiệm được chút đỉnh thì lại bắt đầu mở tiếp một quán cafe. Tốn mất mấy tháng trời để đi dò hỏi thuê mặt bằng. Cuối cùng chọn được một mặt bằng ở gần trường Đại học, lượng sinh viên và khách quanh đây khá cố định.

Vốn ít không dám thuê pha chế, tôi vừa làm chủ vừa pha chế và thuê 2 bạn sinh viên làm part-time. Hồi đó pha chế cũng học lỏm mà thôi, cafe và nước ép đơn giản có thể tự làm được với mức giá bình dân. Nhưng nhiều lúc khách đông thì xoay xở không kịp. Thỉnh thoảng nhân viên xin nghỉ, tôi vừa làm pha chế vừa chạy bàn quên trước quên sau, khách la mắng là chuyện thường. Ngày đó vừa mở quán khai trương xong thì cũng vừa hết vốn, kinh doanh được vài tháng lại phải vay mượn thêm để bù lỗ. Đang dần ổn định thì chủ nhà lấy lại mặt bằng, bán nhà đi định cư nước ngoài.

Bài học thứ hai tôi rút ra được là tìm được mặt bằng phù hợp thôi chưa đủ, phải tìm hiểu về mặt bằng đó thật kỹ. Đóng cái quán thứ 3 trong đời, tôi bán hết lại mọi thứ để kiếm chút tiền bù lại. Rồi quay về phụ việc với anh họ.

Giờ tôi vẫn đang làm bên mảng quảng cáo, nhưng cái máu nó chảy trong người rồi không ngăn lại được. Mới đây, tôi vừa hùn vốn với bạn để mở một quán cafe nhỏ nữa. Nhiều người ngăn cản vì nghĩ tôi không có duyên với công việc này, lại thêm cái tính ngông cuồng thích ôm đồm mọi thứ sẽ không thể làm được gì ra hồn đâu. Nhưng lần này tôi và bạn phân chia công việc nội bộ cụ thể, cũng tìm hiểu kỹ về mặt bằng. Bạn tôi phụ trách về đồ uống và quản lý chung, tôi thì tìm mua vật liệu về cải tạo quán, lắp ráp bàn ghế và decor. Mặc dù quán cafe chỉ có 80m2, thiết kế đơn giản nhưng trộm vía vẫn còn trụ vững sau khoảng thời gian khủng hoảng vì dịch bệnh. Chúc mọi người luôn hài lòng với quyết định của mình.

Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Anh Nam

Show Comments (0)

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Contact Me on Zalo