Sau nhiều năm làm việc ở thành phố Triệu cũng tích góp được một số vốn kha khá, muốn về quê lập nghiệp. Quê Triệu là một thành phố nhỏ, kinh tế chưa phát triển nên cũng không có nhiều ngành nghề để làm, người dân nơi đây thường làm nghề buôn bán nhỏ như bán hàng cơm, quần áo, hoặc mở quán nhậu…
Khi còn ở thành phố, Triệu thường cùng bạn bè đi ăn tiệc buffet. Anh thấy hình thức ăn uống này khá thú vị, hơn nữa ở quê anh chưa có nhà hàng nào như thế, người dân ở đây lại thích chạy theo mốt nên nhất định sẽ có rất nhiều người thích nhà hàng của mình. Sau gần một tháng nghiên cứu đầu tư, nhà hàng buffet của Triệu đã được khai trương.
Nhà hàng vừa mới khai trương đã kinh doanh rất tốt. Theo tính toán, mỗi thực khách bỏ ra khoảng 300.000 đồng, trừ tiền mua thực phẩm, tiền thuê mặt bằng kinh doanh và tiền lương cho nhân viên thì vẫn còn lãi 70.000/người.
Nhưng mấy tháng nay, lợi nhuận không được như dự tính của anh. Anh quan sát và phát hiện vấn đề nằm ở chỗ phương thức tính lợi nhuận của mình là cách tích của nhà hàng thành phố, ở đó hình thức tiệc buffet rất được ưa chuộng, có rất ít khách hàng lấy thừa thức ăn mà phải đổ đi. Nhưng ở quê, nhiều người vẫn còn chưa quen với buffet, họ thường lấy rất nhiều đồ ăn mà không ăn hết nên mỗi tháng, nhà hàng của đều lãng phí rất nhiều tiền mua thực phẩm.
Nếu tình trạng lãng phí này cứ tiếp tục thì lợi nhuận hàng tháng sẽ bấp bênh. Vì thực khách đều sợ những món ngon nhất và đắt nhất sẽ bị người khác ăn hết trước nên vừa mới vào nhà hàng, họ đã lấy đầy một đĩa thức ăn đắt tiền nhất, ngon nhất, ăn no cả bụng mà vẫn không hết, phần thừa lại thì chỉ có thể đổ đi.
Nhưng không thể giảm số lượng các món ăn ngon và đắt tiền vì khách hàng đến nhà hàng chủ yếu vì có những món đó. Đồng thời, lượng thức ăn càng ít thì thực khách càng lấy nhiều, sợ hết phần mình, nguy cơ lãng phí càng cao hơn. Đây chắc chắn không phải là cách giải quyết vấn đề.
Hay là thuê một vài nhân viên mặt mũi dữ dằn làm phục vụ, thực khách nào bỏ thừa thức ăn thì sẽ bị phạt tiền theo quy định của nhà hàng? Đây cũng không phải là một cách hay. Kinh doanh phải dựa trên việc tạo hòa khí và sự thoải mái cho khách hàng, cho dù nhà hàng thật sự có quy định này cũng không dễ gì mà phạt được thực khách, làm chủ thì không được phép có xung đột với khách hàng.
Vậy làm cách nào để họ tự giác không bỏ thừa thức ăn? Có hai cách để giải quyết vấn đề: Một là nâng cao trình độ hiểu biết của thực khách, khiến họ có thói quen tốt hơn; hai là hướng dẫn về mặt tư tưởng và khuyến khích bằng vật chất. Hai biện pháp này có thể thực hiện đồng thời với nhau.
Triệu quyết định: “Tăng tiền ăn của mỗi thực khách thêm 30.000 đồng, thành 330.000 đồng, đó vẫn mức giá chấp nhận được. Sau đó sẽ tặng cho mỗi thực khách không để thừa thức ăn một món quà khoảng 20.000 – 30.000 đồng, như vậy là không sợ bị lỗ vốn mà vẫn tránh được tình trạng lãng phí, một mũi tên trúng hai đích.”
Triệu hiểu rằng người ta bỏ tiền đi ăn nhà hàng là để mua sự phục vụ, sự thoải mái. Đã mất tiền ăn tiệm mà lại còn bị phạt nữa thì ai mà chịu được. Còn khi tăng mức giá bữa ăn, thực khách đều biết và đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, họ sẽ không có ý kiến gì. Sau khi ăn còn có thể được nhận quà, nếu là các cặp đôi đến nhà hàng thì sẽ được tặng một đôi búp bê tình nhân, nếu là các gia đình có con nhỏ thì sẽ được tặng đồ dùng học tập ngộ nghĩnh. Chắc chắn sẽ thấy rất vui vẻ.
Quả nhiên, một thời gian sau, không những tình trạng lãng phí đã được giải quyết mà công việc kinh doanh cũng ngày càng phát đạt.Đây là một ví dụ điển hình trong việc khéo léo sử dụng hiện tượng tâm lý trong kinh doanh: Khi anh lấy mất thứ mà người khác mong muốn có được thì sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu; ngược lại, nếu anh cho họ thứ vượt ngoài dự tính của họ thì chắc chắn họ sẽ rất vui mừng.
Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Lâm Oanh