Sau một năm ngụp lặn chưa thấy mặt nước nên mình cũng chia sẻ chút để mọi người đang có kế hoạch tham gia mảng này lưu tâm chút hoặc rút ra chút gì đó cho riêng mình.
Từ một người làm việc lâu năm trong mảng IT, đến một thời điểm mình muốn làm mới cuộc sống bằng cách ép mình vào một sân chơi nghe đồn là máu lửa – F&B. Có lẽ ít ai nghĩ được nó lại phức tạp kinh khủng so với vẻ ngoài hào nhoáng dễ thấy trên bất kể cung đường góc phố nào.
Thua thì cũng đã thua rồi, tài sản cũng đã mất đi nhưng những cái được, cái nhận ra có lẽ cũng đáng dù là bài học tính ra khá là chua chát. Dưới đây mình chỉ chia sẻ chút ý kiến ở góc độ cá nhân, không muốn tạo một đề tài gây tranh cãi mong mọi người thông cảm.
1. Lựa chọn mặt bằng, mô hình kinh doanh và xây dựng cơ bản
Ở các con đường đông đúc, mặt bằng nhỏ hẹp nhưng giá cao ngút trời cộng thêm chủ nhà sẵn sàng quay ngoắt khi nghe nói bán ăn uống. Một thời gian đủ dài bỏ ra tìm kiếm mặt bằng cuối cùng mình chọn nhà liên kế trong khu dân cư mới với ý nghĩ dù sao cũng là trung tâm (quyết định sai tính đến thời điểm hiện tại).
Việc xây dựng, trang trí tốn kém của mình rất rất nhiều tiền bạc vì lý do hướng đến khách hàng văn phòng. Vốn dĩ mảng thị trường tầm trung đang gần như trống ở khu mình làm. Việc xây dựng do nể nang chút nên tiến độ trễ tương đối lâu, may nhờ chi phí theo sát nên không bị đội lên quá nhiều.
Cơm bình dân chất lượng không đảm bảo, không sạch sẽ và thường không gian nóng bức. Đó là lý do vì sao mình lựa chọn bán offline và đầu tư không gian quán nhằm phục vụ cho đối tượng khách văn phòng và công sở.
2. Thay đổi, điều chỉnh theo thói quen tiêu dùng của khách hàng
Khởi đầu với số lượng nhân viên khá nhiều nên mình cho chạy cả online & offline. Với cơ sở vật chất tốt cộng nhân viên đầy đủ nên mọi thứ không có gì phải bàn nếu như:- Khách không muốn đến quán vì trưa ngại đi (ngại xa, ngại nắng, ngại mưa), khách quen cũng không thể đến mãi.- Khách không muốn ăn cơm hộp trong văn phòng.- Khách ngại hộp nặng & chi phí cho bữa ăn cao hơn bình dân.
Vì quán mình dùng hộp gỗ, đảm bảo được vấn đề giữ nhiệt, chất lượng món, hình thức nhưng nhược điểm nặng nên không thể liên kết với bên thứ 3 mà phải duy trì team shipper riêng, khi lượng đặt không đủ thì việc duy trì phục vụ hộp gỗ không còn hiệu quả.Sau đó, quán đã giảm dần suất cơm cá nhân phục vụ bằng hộp, xê dịch chuyển hướng sang offline. Lúc này cũng mắc ngay sai lầm tập 2: Menu.
Vốn dĩ nhóm bếp và cả mình đều học qua lớp bếp dài hạn nên việc đưa tiêu chuẩn cao vào món ăn rất dễ dàng, cộng với ý nghĩ cần phải có một menu đủ lớn, bài bản phục vụ đa dạng nhu cầu của khách. Ở tập 2 này quán dính tháng 7 m lịch nên doanh số rất tệ, khách ít tụ tập đi ăn quán, trong khi phần cơm trưa cá nhân đã cắt do không thể duy trì team shipper. Việc trữ một lượng nguyên vật liệu giá trị cao cho một menu lớn nhưng không ra hàng được đã dẫn đến thất thoát lớn.
Bản thân muốn tạo ra sản phẩm tốt nhưng khách hàng không có nhu cầu, hoặc có nhu cầu nhưng chưa đủ lớn.
Chốt lại một năm thất bại với vài gạch đầu dòng:
– Tiêu chí thực phẩm sạch, tốt, an toàn cho sức khỏe giờ mới chỉ là trào lưu, rất nhiều khách không sẵn sàng chi trả cho việc này.
– Món ăn ngon, không gian sạch, đẹp, mát mẻ chưa thể so lại chữ “tiện” ở quán cơm bình dân lề đường.
– Vị trí quán ở nơi khách chưa có thói quen đến ăn uống trong suy nghĩ.
– Vật dụng thân thiện môi trường chỉ là những trào lưu trên mạng, khách sẽ vì chữ tiện mà gạt qua tất cả, đầu tư chỉ tốn công tốn sức mà thôi.
Tóm lại, kinh doanh riêng cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Mình đã từng nghĩ rằng làm tốt các sản phẩm và phục vụ chu đáo sẽ khỏa lấp được vấn đề địa lợi nhưng không phải vậy.
Hy vọng những gì mình đã trải qua sẽ giúp ích được cho các anh chị đang có ý định thử sức trong mảng F&B này. Nếu tâm đủ vững vàng hãy cho mình một lần thử sức bởi kinh nghiệm chưa chắc sẽ giúp thành công 100% và tay ngang chưa chắc sẽ nắm 100% thất bại.
Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Trần Trung Trực