MỞ QUÁN

MỞ QUÁN, ĐÔI KHI NHƯ YÊU ĐƠN PHƯƠNG

ADOR Biên tập viên

Mở một cái quán, đôi khi nó như một tình yêu đơn phương, mình cứ âm thầm theo đuổi nó với hy vọng một ngày nào đó nó yêu lại mình.

Thà rằng ngay từ đầu nó nói với mình: “Mày cút đi, tao với mày không hợp nhau đâu, mày đừng tốn công vô ích”. Đau khổ đấy, nhưng rồi cũng sẽ nguôi ngoai. Đằng này nó cứ thả thính liên tục, làm cho mình cứ trồi trụt trong hy vọng rồi thất vọng, dứt bỏ cũng không đành mà yêu tiếp thì đau khổ.

Đến khi sực tỉnh cơn mê thì hỡi ôi, một đoạn đời rất dài đã trôi qua, và thường lại là đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất. Nó để lại những nỗi đau mà rất lâu sau đó mới có thể quên được. Đôi lúc chợt nhớ lại tim vẫn nhói lên, đầy tiếc nuối.

MỞ QUÁN

Ai cũng bảo sao mày ngu thế, yêu trong vô vọng mà cứ cắm đầu yêu. Nhưng làm sao mọi người hiểu được, con tim nào biết nghĩ suy, dẫu biết sẽ đau khổ đấy nhưng lỡ yêu rồi thì làm sao được. Chỉ biết tận cùng với tình yêu của mình, cho đến khi kiệt sức.

Chỉ những ai đã thật sự yêu, mới hiểu được những kẻ đang yêu, dù chỉ là một tình yêu đơn phương.

Chút lãng mạn của một kẻ trót yêu nghề mở quán.

Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Nghia Binh

Show Comments (0)

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Contact Me on Zalo