MỞ QUÁN CAFE

KINH NGHIỆM XƯƠNG MÁU QUA LẦN MỞ QUÁN CAFE ĐẦU TIÊN (P1)

ADOR Biên tập viên

Rảnh rỗi ngồi kể chuyện phiếm về đời của em cho các bác nghe chơi. Đây là một thất bại cay đắng của thằng đã từng là sinh viên vừa ra trường bon chen mở quán cafe. Các bạn có máu kinh doanh quán cafe cùng xem để rút kinh nghiệm còn em kể thì giải tỏa tâm sự.

Kể sơ về gia cảnh nhà em. Gia đình có 2 anh em sống với mẹ, ba thì đã mất từ lâu, mẹ cũng có của ăn của để. Em thì từ xưa giờ sống cứ như thiếu gia không làm gì nặng nhọc chỉ rửa chén quét nhà lau nhà tiền thì không có nhưng món gì Hi-tech cũng có. Má nói con cứ lo học chuyện tài chính má lo. Cưng như trứng hèn chi kiến thức về xã hội cực ít. Đó là nguyên nhân căn bản dẫn tới thất bại nghiệt ngã này.

Mùng 10 tết 2014, má em có một ước mơ cực kỳ cháy bỏng là mở một quán cafe rồi trang trí theo ý thích. Giờ cũng 55 tuổi rồi mà vẫn còn nhiệt huyết với ước mơ đó. Trời không phụ lòng người, hàng xóm em (là người sau này cùng em làm quán) có một ý tưởng mở quán cà phê nhạc kịch mà chưa có đủ vốn muốn hùn hạp làm ăn với mẹ. Anh đưa một kế hoạch cực kỳ chi tiết mà em đọc còn khoái nữa (sau này phát hiện ra đó là đồ án tốt nghiệp của một ông nào đó ở Hutech).

Kế hoạch 6 tháng như sau:
– Tiền vốn 300 triệu.
– Tính toán chi li vật dụng vật chất khoảng 100 triệu.
– Dự tính 1 ngày được 60 khách (tới giờ vẫn thấy nó viễn vông).
– Pha chế, phục vụ, bảo vệ, kế toán 50 triệu.
– 78 triệu cho tiền mặt bằng.
– Còn lại thì sẽ tính sau.
Má nghe má khoái. Khi mà ai nói đúng ước mơ thì…

Bước 1: Tìm mặt bằng

Anh hàng xóm em thì có một cái tính là hay cãi ngang và ít khi nghe người khác. Em thì hòa nhã nhưng nhiệt huyết muốn dĩ hòa vi quý, nên anh cứ quyết định đi em thì cứ chạy sai vặt thôi. Hai địa điểm mà tụi em hướng tới là Quận 3, Quận Gò Vấp. Mặt bằng Q.3 thì khỏi nói đắt khủng khiếp, và tụi em sa lầy vào một ý nghĩ là mướn nhà nguyên căn cho tiện. Chạy 1 tuần trên thành phố thì kiếm được một chỗ 18 triệu/tháng cọc trước 2 tháng. Nhà 3 tầng có hầm xe rất ngon nằm ở Hoa Lan. Cái này do ông anh kiếm rồi kêu em xem thử. Than ôi nhà rất ngon mà nằm ngay con hẻm vắng bao bọc bởi hàng chục quán cà phê khách nườm nượp. Em nói: “Hẻm vắng như thế thì sao có khách vãng lai anh?”. Một câu trả lời mà tới giờ em vẫn còn cay đắng và ghim trong lòng: “Mình không cần khách vãng lai”. Sau này em mới biết là bị lừa bởi thằng cò nhà. Cọc và tiền thuê quá đắt.

=> Bài học 1: Phải tham khảo giá trước khi thuê mướn gì.
=> Bài học 2: Khách vãng lai là nguồn sống của một quán cà phê. Không có vãng lai thì làm gì có khách quen.

Bước 2: Tìm nhân sự

Nhà nguyên căn thì cần một vú em đích thực để trông nom quán, quét dọn làm việc vặt giặt đồ. Ông anh em thuê 1 người làm tất cả việc đó lương 3 triệu bao cơm. Kaka quá sướng, em có cảm giác mình như một ông chủ vậy, sai vặt thoải mái (sau này gặp quả báo ngay). 1 bảo vệ giữ xe lương tháng 2 triệu làm buổi tối từ 18h – 23h, còn buổi sáng tự em canh. 1 phục vụ ngày trả 65.000 bao cơm. 1 pha chế (lúc đầu tự pha muốn chết luôn á) lương 2,5 triệu. Nhân sự như thế thì bình thường cũng tạm chấp nhận được. Nhưng có ai ngờ ẩn chứa bên trong là mối hiểm họa khôn lường. Em bí mật cho chuyện thêm thú vị. Để tiện theo dõi thì tài khoản chính của em là 300 triệu, sau bước 1 là 72 triệu tiền nhà và tháng cọc, còn lại 228 triệu.

=> Bài học 3: Khi mới mở quán thì đừng có mướn lung tung.

Bước 3: Trang trí nhà cửa, mua vật dụng, mua linh tinh

Số lần mà ông anh vào ngân hàng rút tiền là nhiều vô kể. Tóm lại là 2 ngày vài chục. Tới giờ em vẫn không hiểu sao từ lúc mướn nhà trang trí làm tùm lum đến ngày khai trương chỉ cách nhau có 2 tuần. “Sao gấp quá vậy anh?”. “Làm đúng ngày cho nó tốt em”. Kaka chấp nhận. “Mà mình chưa mướn được ai mà anh?”. “Anh có bạn giúp rồi em”. Tới đúng ngày khai trương cũng chưa mướn được pha chế hèn chi phải tự chui vào bếp.

Hai anh em đi chợ Bình Tây mua sắm. Ly tách mà gần 10 triệu. Thốn rồi! Mà lúc đó trong túi cả trăm triệu thì sợ gì. Đi qua hàng phong thủy mua 1 con ngựa. Bà đó hỏi ảnh tuổi gì. Tuổi Ngọ. Bả phán ngay “Năm nay bị sao Thái Tuất chiếu, lại là năm tuổi làm gì thì đừng khoa trương, đừng làm lắm nguy cơ lắm”. Bả hỏi mình tuổi gì, Tuổi Mùi 91. “Em tam tai nhé”. Hai thằng thốn. Anh em nói cứng rằng anh cũng chả tin gì mấy cái đó. Thực sự mà nói ngay khu Chợ Lớn mà nói vậy thì…

=> Bài học 4: Đừng bao giờ nói không tin trước thế lực tâm linh.

=> Bài học 5: Khi ai mà muốn mở quán cafe thì nên nhớ kỹ một điều là bạn phải có một dàn bao thật chắc. Nói dễ hiểu là phải có một người hoặc một nhóm người đứng nghe bạn giao công việc. Chứ bạn không ôm nổi hết đâu. Em với ông anh chạy kiếm mặt bằng 1 tuần, mua ly tách hết 1 ngày, mua quầy bar 1 ngày, đồ trang trí ngày nào cũng xà quần mua. Thật sự mệt tới nỗi ăn cơm không vô. Không thực thì tiêu.

Điện: Sự khủng khiếp kinh hoàng. Anh em nhờ một người bạn đi dây điện cho nguyên nhà. Ông đó có biết gì đâu cứ đụng gì làm nấy, làm xong khoảng 1 tuần, em đang ngồi thì bùm banh cái ổ cắm. Hoảng loạn, gọi thợ điện luôn. 1 tuần rưỡi mới xong.

Nước: Nhà mới chào mừng em bằng cách hư cái bồn nước sửa mất 300.000.

Internet: 650.000 tiền cọc FPT, 400.000/tháng, cáp 65.000.
Có một điều là những thứ lặt vặt vài trăm ấy là ác mộng. Cộng hết lại như một số lẻ của gói tài trợ mà gia đình cho nên không quan tâm.

=> Bài học 6: 1.000 cũng là tiền, nhiều tờ 1.000 sẽ thành 1 cọc và khi bạn trắng tay 1.000 cũng cực quý.

Bàn ghế: Bàn ghế cho em một bài học cực kỳ cay đắng.

=> Bài học 7: Đóng bàn ghế thì đừng vội vàng, cứ từ từ khảo sát giá cả kiểu mẫu. Trung bình một bộ bàn của em là 1 triệu rưỡi, em mua trên lầu khoảng 10 bộ, dưới đất 4 bộ. Bàn trên lầu thì ngồi giống trà sữa, dưới đất là bàn cao. Gần 21 triệu ra đi. Chất lượng bàn thoạt đầu nhìn rất tốt nhưng càng về sau thì bong tróc tùm lum.

Quán em là quán Acoustic + kịch nói nên phải chăm chút làm một cái sân khấu. Vâng vẫn là người quen hét giá 6 triệu. Anh em cũng trả giá và chấp nhận. Có một sự thật là khi các bạn làm một chuyện lớn thì mọi lời nói góp ý người ta sẽ xem là chống đối.

Dạo siêu thị điện máy nào! Máy lạnh Inverter 19 triệu. Tivi nào. Anh mình chả hiểu sao cứ cương quyết chọn một cái 32inch, mình góp ý “Anh ơi nó quá nhỏ so với cái phòng, anh chọn 1 cái 40inch đi, đắt hơn 1 – 2 triệu mà hợp với phòng”. Không chịu, đem cái 32inch về thấy quá nhỏ mới hoảng đổi cái 40inch chịu phạt 500.000 mà chưa coi được cái gì hết. 2 cái 9 triệu ra đi. Tủ lạnh 8 triệu. Máy tính là mình kêu mua (lỗi của mình) 6 triệu. Tổng cộng 50 triệu ra đi cho vật chất… (Còn nữa).

Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Trần Trọng Khanh

Show Comments (0)

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Contact Me on Zalo