Chào các chị em trong nhóm!
Mình – Mai béo – băm nhăm tuổi, giới thiệu nhanh một câu như sau: học báo chí xong bỏ bằng đi buôn từ quần áo đến đồ ăn đến nay đã được mười hai năm. Nếu bạn muốn học hỏi về cách xây dựng hình ảnh cá nhân “vạn người mê” hay cách tăng doanh thu lên tiền tỷ thì mình không có những cái đó đâu. Cái mình có đến nay có lẽ là kinh nghiệm và những câu chuyện “sờ tắt úp” lần nào sập lần nấy. Chuyện của mình, sẽ giúp bạn giải trí, thậm chí lạc quan hơn: đấy, con đó nó còn sập bao nhiêu lần cơ mà, mình cứ làm đi sợ chi!!!
Chiếc nem nhỏ đến bên mình vào chín năm trước! Khi ấy mình đang kinh doanh quán đồ ăn vặt với hơn năm mươi món: từ chè, trà sữa, tào phớ, bánh gối, há cảo, nem chua rán, khoai chiên… Toàn các món truyền thống của Hà Nội. Trong nỗ lực để duy trì sức hút của quán trước sự “ăn theo” của gần chục quán khác lúc bấy giờ, mình đã cố gắng mang cả quà vặt Sài Gòn như bánh tráng trộn, bánh tráng nướng, phá lấu, và quà vặt Đà Nẵng như bánh xèo, nem lụi vào thực đơn. Hồi đó, nem lụi được mình nặn vào que đũa rồi nướng trên bếp… hồng ngoại. Mình nấu cả “nước lèo” đúng chuẩn gan xay tương lạc để ăn kèm. Mình thái cả mỡ khổ vào làm nem, trong cái nem có những “hạt” mỡ trong veo nổi lên như hạt lựu.
Mình nhớ có một lần, những ngày cuối cùng mình làm quán trước khi nhượng lại, có một cô trung niên vào hỏi mình: “Quán có bán bún/phở/cơm không cháu?”. Khi mình bảo: “Không, quán cháu bán đồ ăn vặt thôi” cô đã định đi. Nhưng rồi cô nhìn mấy cái nem mình đang nướng trên bếp, hỏi: “Món này là món gì thế cháu? Cô không ăn được nhiều, mày bán cho cô ba bốn cái thôi được không?”. Mình mời cô vào nhà, bảo mấy em nhân viên bày mẹt rau, nước chấm cho cô. Lúc ăn xong cô đi ra khen rối rít: “Ôi ngon quá cháu ạ! Lần đầu cô ăn cái món nem lụi này đấy! Ngon quá cô đi từ đầu ngõ thấy thơm nên đi vào đây đấy!”. Sau đó hai cô cháu còn buôn chuyện thêm một lúc. Cô kể cô có nhà đang cho thuê làm homestay cho Tây, cô bảo hay mày lên nhà cô mở một lớp dạy mấy món này cho Tây? Mình vẫn nhớ cô tên là cô Thuý – nhà ở hàng Quạt.
Sau đó mình nghỉ quán, nhượng lại cho người khác. Rồi chẳng làm gì sất cả vì sốc trước thất bại đầu đời. Thất bại vì không đủ năng lực quản lý, vì bỏ bằng Đại học đi kinh doanh đã không được gia đình ủng hộ rồi. Đương nhiên lúc thất bại cũng phải cố gồng lên “tôi ổn”. Dù lúc ấy, mình lê lết trên Megastar xem ngày 2 – 3 phim nhưng sâu thẳm trong lòng mình buồn lắm các bạn ạ. Vì đang quen làm việc mà giờ chẳng làm gì nên cảm thấy như mất phương hướng ý. Quãng thời gian chông chênh đó kéo dài cũng phải gần năm. May mắn thay mình được bạn bè động viên rất nhiều, và tự bản thân mình cũng hiểu, ngoài mình ra chẳng ai có thể làm giúp mình được việc: Ngã ở đâu đứng lên ở đó!
Mình bắt đầu lại từ con số không. Giữa mấy chục món ăn vặt mình biết làm, mình chọn món nem lụi để bắt đầu lại cũng chính bởi lời khen năm xưa của cô Thuý. Mình nhận thấy tập khách của mình đa số là các chị em thích sự thanh đạm, muốn cho cả bé con và bố mẹ ăn cùng nên không thích mỡ. Vì vậy mình bỏ mỡ phần trong món nem. Khách thích sự sạch sẽ chỉn chu nên mình bọc nem lụi vào củ sả để thơm và sạch hơn đũa và cũng tiện đóng gói. Bỏ cả nước lèo thay bằng nước chấm chua ngọt như hiện nay vì đa số khách Bắc không hợp chấm mắm kiểu miền Trung, Nam. Hôm nọ có một bạn rì viu món nem lụi nhà mình lên mấy hội rì viu đồ ăn, khá nhiều người vào chê chửi bạn kia là quảng cáo láo, nem lụi mà chấm mắm chua ngọt là vứt đi, ra cái quái gì mà quảng cáo.
Mình trộm nghĩ may mà các bạn ý còn không biết rằng, nem lụi phiên bản đời đầu còn… không có nước chấm cơ. Mình làm nem xong đóng gói giao khách, về khách tự đi mà pha. Mãi sau nhiều khách năn nỉ quá: “Mai ơi pha hộ tao đi, tao không biết pha, tao ngại lắm”… mình mới pha “hộ”. Hộ với tâm lý ai mà chê là mình sẽ dỗi lần sau cho khách lại tự đi mà pha, nào ngờ mọi người toàn khen, lần sau đòi xin thêm nhiều nhiều nên mình mới tự tin cho ra đời món “nem lụi kiểu Bắc” như hiện nay.
Mỗi tối mình treo một cái status lên là mai có món nem lụi chim quay bánh rán mặn… nhé. Sáng hôm sau mở mắt dậy mình đếm số lượng rồi đi chợ lấy thịt thà làm hàng. Mình cắm mặt vào làm đến lúc gần xong mới vào máy để inbox hỏi khách địa chỉ giao nhận, lúc đó mới thấy có những bình luận mới hỏi: “Còn bánh còn nem không bạn ơi?”. Nếu hết mình hẹn khách sang hôm sau, hàng không bao giờ lưu cữu. Có lẽ vì thế mình dần được khách hàng tin tưởng và ủng hộ, giới thiệu người quen bạn bè đồng nghiệp mua hàng đến bây giờ. Mình, phải nói là thực sự rất biết ơn những người khách – không chỉ đơn thuần là khách nữa mà đã trở thành bạn của mình, đã luôn ủng hộ mình từ những ngày đầu “sờ tắt úp” ấy.
Nhân một sáng mưa gió bão bùng, tự dưng một đứa “thất nghiệp” hơn chục năm nay như mình lại thấy giá trị của chiếc nem nhỏ kia lớn quá đi thôi. Nhờ nó mà mình không phải lao ra đường giữa lúc mưa to và tắc đường, con mình cũng không phải đội mưa đi học, và tí nữa đây thôi khi đến giờ ăn trưa, các bạn khách quen nhà Mai béo cũng sẽ không phải đội mưa đi ăn mà sẽ có set nem lụi nóng hổi ship tận chân công trình.
Cảm ơn lời động viên kịp lúc!
Cảm ơn bản thân đã không bỏ cuộc!
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ!
Còn bạn, bạn có muốn bắt đầu lại một điều gì đó không?
Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Nguyễn Phương Mai