Năm 2015, tui 25 tuổi đã mê quán chữ ê kéo dài, dài lắm luôn. Mê tưởng mà chỉ có cái chết mới chia lìa được đôi ta vậy. Tui ngoại đạo, học chuyên Nhân văn chứ đâu có dính gì tới kinh doanh rồi F&B này nọ, mà tui bước vào ngành chỉ vì mê cái ồn ào náo loạn lúc đông khách thôi. Tui nghiện âm thanh đó. Hoàn toàn không gì khác, không phải là tiền hay khao khát danh dự.
2016, tui làm tại cơ quan Nhà nước, vì tiếc công học và lại là công việc đúng chuyên ngành. 2017, bỏ công việc Nhà nước vì bầu bé đầu tiên. Mang bầu nghén ngẩm khiến tui không thể kham nổi 2 việc cùng lúc, tui vẫn chọn làm quán vì tui mê quán quá mà, thế là tui bỏ công việc Nhà nước với nhiều luyến tiếc.
2018, tui phải gây dựng lại quán vì thời gian nghỉ đẻ để nhân viên làm, khách không vừa lòng, cũng mất nhiều khách không bao giờ quay lại nữa. Sự đào thải của F&B quả thực rất khủng khiếp.
2019, các đối thủ khác cũng mạnh lên vì ý thức được thời cuộc. Khó khăn thì lúc nào cũng có nhưng tui thấy vẫn là lúc để chứng tỏ mình. Hy vọng không bị dập tắt, kết quả khách phản hồi tốt, nhiều khách động viên rằng “Các nơi khác cơ sở vật chất tốt hơn nhưng làm ăn uy tín thì vẫn là nhà hàng chúng tôi”.
2020, Covid – động đâu âm đó. 2021, bầu bé thứ 2, mang bầu đã mệt rồi, “thù trong giặc ngoài” không biết có phải F&B ngày càng khắc nghiệt hay sức chịu đựng đến giới hạn rồi, 6 năm mê quán mà hôm nay tui thấy tự nhiên hết mê là thế nào các bà ơi? Có ai thấy băn khoăn như tui không? Bây giờ tui phải lựa chọn hoặc làm tiếp, hoặc nhượng/cho thuê? Không biết nên như nào mới phải? Phương án nào mới là tốt nhất cho tui? Làm tiếp thì bầu bí, thuê người cũng không được, mấy tháng hè lại chi nhiều thu ít. Cho thuê thì coi như bao năm lại zero.
Có người nói rằng, nếu phải đứng trước sự lựa chọn khó khăn, hoặc A hoặc B thì hãy tung đồng xu, để biết rằng mình mong chờ mặt nào được rơi xuống và hiện ra thì đó là điều bạn muốn. Việc chọn lựa cũng vì thế mà dễ dàng hơn. Tui đã thử và thực sự là việc lựa chọn dễ dàng hơn thật. Cũng không biết lựa chọn này là đúng hay sai nhưng tạm thời là thấy đau lòng trước đã.
Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Trần Thị Thu Thuỷ