Năm nay dịch trở lại, bố mẹ mình ở quê kinh doanh cho thuê nhạc sống, mà mùa dịch thì làm gì có ai tổ chức sự kiện hay cưới hỏi gì đâu mà có thu nhập…
Dịch vừa được kiểm soát, nhà mình nhận được vài tiệc thì tới lễ, dịch bùng trở lại. Chưa trả được nợ đầu tư mua thiết bị thì lại mất nguồn thu vì dịch, việc học hành của mình cũng bị ảnh hưởng. Mình thấy vậy nên cũng muốn đi làm phụ giúp bố mẹ ở quê. Nhưng mình còn kẹt lịch học, full-time là điều không thể, mình đành tìm những việc part-time. Thế đó, mình đọc tìm được một việc là bán cà phê xe đẩy. Công việc cũng không cực lắm, chỉ là sáng đẩy xe cà phê nhỏ nhỏ ra góc đường đứng bán. Với mức lương ban đầu là 28.000đ/h nhưng có ngày mình bán được nhiều nên chủ hỗ trợ tăng lên 40.000/h. Mình làm vài tuần thấy có thể vừa đảm bảo lịch học và tận dụng thời gian trống để kiếm thêm thu nhập nên mình cũng khá hài lòng.
Và đáng lẽ câu chuyện nó dừng lại tại đây, cho đến khi mình được phân công bán gần trường của mình ở Bình Thạnh và những người khách hôm đó là những đứa học cùng khóa với mình. Đặc biệt trước đây mình từng từ chối tình cảm của một bạn nam trong nhóm đó, đến giờ mình vẫn thấy đó là quyết định đúng đắn vì dù anh ta giàu thật nhưng lại đúng như một cậu con trai cưng cùng hàng loạt phốt về tình cảm của cậu ta trên confession trường mình.
Hôm qua, trời nắng mình trùm kín nhưng vẫn bị họ nhận ra. Họ giễu cợt “Hồi xưa quen bạn N. là giờ đâu có bán buôn cực khổ vầy”, rồi nhiều câu nói nghe chừng như không có gì nhưng thật sự, ở trong hoàn cảnh của mình mới hiểu được việc bị nói bóng nói gió ám chỉ mình “Học đại học mà ra đường bán cà phê, chịu quen bạn N. là giờ đi chơi thoải mái rồi” khó chịu lắm.
Nói thật lúc đó mình cũng có chút tủi thân vì không có điều kiện như họ. Nhưng chẳng có gì buồn nếu như hôm nay mình không nghe mấy đứa bạn kể lại là nhóm kia đi đồn khắp trường: mình học Quản trị kinh doanh đi bán cà phê. Họ giễu cợt mình học Quản trị kinh doanh ở một trường danh tiếng mà không tìm được công việc thích hợp để làm mà phải đi bán cà phê dạo. Rồi bạn bè của mình cũng hỏi thăm hỏi có cần giúp gì không… Rồi giờ vô lớp mọi người cứ trêu ghẹo “Ủa nay không đi bán cà phê nữa hả, mai lấy tao mấy chục ly vô tao mời cả lớp uống nha”.
Ủa mọi người, bộ lao động tay chân là không đáng được tôn trọng hả, mình học đại học là để có kiến thức, đại học đào tạo ra nguồn lao động chất lượng chứ đâu phải lúc nào cũng đào tạo ra Giám đốc, Trưởng phòng đâu. Mình làm bằng sức của mình, mình thức dậy lúc 5h sáng để chuẩn bị, 5h30 mình phải có mặt ở chỗ bán rồi. Mình làm bằng sức của mình, chứ đâu có ăn gian, ăn cướp của ai đâu ạ. Ngành nào cũng là nghề, cũng là lao động mà. Sao họ lại có thái độ giễu cợt đối với những người, những sinh viên làm thêm như mình vậy.
Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Tố Uyên