QUÁN ĂN VẶT

“ANH VẪN Ở ĐÂY, MÌNH SẼ LÀM LẠI TẤT CẢ, CÙNG VỚI NHAU”

ADOR Biên tập viên

“ít nhất là mình vẫn chưa mất hết, và anh vẫn ở đây, mình sẽ làm lại tất cả, cùng với nhau”.

Đó là tin nhắn bạn trai mình gửi cho mình lúc tụi mình vừa sang tiệm spa năm ngoái. Mình là dân miền Tây, bạn trai mình người Bắc Giang. Tụi mình đang làm một quán giải khát – ăn vặt nho nhỏ ở Bắc Giang quê anh.

Mình tin rằng đến với ngành này mọi người đều có những lý do riêng, còn mình, đến tận bây giờ mình vẫn không tin là mình đã mở quán được 8 tháng rồi.

Hai đứa mình gặp nhau khi cùng tham gia một khóa học ngắn hạn năm 2017. Yêu nhau được một thời gian thì hai đứa gom hết tiền tiết kiệm, mở một spa nhỏ ở Sài Gòn để mình quản lý, vì mình có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, còn anh thì vẫn ở Bắc Giang dạy tiếng Anh. Spa vừa đi vào ổn định và hoà vốn thì dịch bùng phát. Cầm cự được một thời gian, do không có nhiều vốn, mà chi phí cố định để duy trì quá lớn, rồi sợ dịch bùng lần nữa, tụi mình quyết định sang tiệm lỗ 70%.

Mình về quê và thật sự không biết nên làm gì. Sau khi bạn trai động viên và gợi ý là ra quê anh mở quán ăn uống, với chi phí đầu tư ít hơn và bán những món đặc trưng để tận dụng sự khác biệt vùng miền. Một mình ra Bắc là một quyết định khó khăn nhưng yêu xa hoài cũng chán rồi, mà bạn trai mình ngồi xe lăn đi lại khó khăn, nên mình ra quê anh thì hợp lý hơn. Trình độ nấu ăn của mình thuộc dạng trung bình và mình không thích nấu ăn một tí xíu nào luôn, nhưng bạn trai mình lại cực thích đồ ăn “trung bình” của mình, theo anh thì “Em nấu cái gì cũng ngon xuất sắc”.

Mình ra Bắc Giang giữa tháng 7/2020, đầu tháng 8 quán mình khai trương. Không được training, không soft opening, không có kế hoạch định hướng cho quán, không có khảo sát khẩu vị, thảm họa là cái quầy pha chế của mình bê nguyên kiểu cái quầy spa qua luôn. Nói chung đụng tới cái gì làm cái đó, vấp váp đủ chỗ. Khai trương xong quán bị trầm lại một thời gian ngắn, đó là thời gian mình stress nhất. Cảm giác vừa mới thất bại nó ám ảnh mình kinh khủng, nếu thất bại nữa thì phải làm sao. Nhưng may mắn bạn trai của mình luôn là một cục tích cực to bự để an ủi mình.

Mình mở quán với món Bánh tráng trộn miền Nam làm chủ đạo. Tụi mình dự định làm xe take away nhưng bạn trai mình cần chỗ để nghỉ ngơi và vệ sinh tiện lợi, nên tụi mình thuê nhà, làm quán. Quán hai đứa trang trí đơn giản cũng là vì không có nhiều vốn, tụi mình quyết định có bao nhiêu làm bấy nhiêu, và tập trung vào chất lượng sản phẩm. Nhiều lúc mình lên group xem mấy bạn khoe quán đẹp quá, mình đưa cho bạn trai mình xem, anh nói: “Hên thiệt, quán mình xấu vậy mà cũng đông khách”.

Ở ngoài Bắc bánh tráng trộn không thịnh hành cho lắm. Quanh khu mình, đã có kha khá người thử làm nhưng đa số không thành công. Qua tìm hiểu mình thấy là do họ làm không đúng nguyên liệu như trong Nam. Thế là mình đẩy mạnh truyền thông vào yếu tố nguyên liệu và công thức bánh tráng trộn quán mình chuẩn vị Nam Bộ, vì chủ quán là người miền Nam. Quán lúc đầu cũng không được chú ý, mỗi ngày bán chỉ được 10 phần nhưng đến bây giờ ở khu mình cứ nhắc đến bánh tráng trộn là nhắc đến Út Miền Nam. Trung bình một ngày mình bán gần 100 phần bánh tráng.

Khu mình ở là một vùng nông thôn, không quá đông dân cư nên chỉ bán bánh tráng trộn thôi thì không ổn, lúc này mình mới bán kèm một ít nước giải khát đơn giản. Tình cờ mình lại tìm được nguồn cung cấp trà và giới thiệu mô hình trà tắc khổng lồ. Ở Sài Gòn thì chắc không ai xa lạ rồi, nhưng ở đây, mỗi lần mình đem trà tắc ra là khách lại: “Cái này cái xô chứ cái cốc gì em”. Quán mình trở nên khá đặc biệt với mô hình này, hiệu ứng mình cũng không ngờ tới khi bắt đầu làm. Cuối mùa hè, trời miền Bắc còn nóng có ngày mình bán gần 200 ly trà tắc. Sau mấy tuần ổn định, đông khách, nhưng mình lại nhận thấy mặt hàng của mình quá rẻ, vì vậy có bán được nhiều thì doanh thu cũng không cao, 3 triệu một ngày là làm ói ọi luôn.

Mình lại học nấu trà sữa để đẩy doanh thu lên. Trà sữa mình nấu cũng được khách uống và đón nhận nhiệt tình. Đến lúc này, mình nhận ra năng khiếu nấu ăn chỉ là một phần rất nhỏ trong kinh doanh ăn uống. Mình vẫn có thể nấu ăn ngon mặc dù không thích nó xíu nào, chỉ cần chịu khó tìm tòi, ra được công thức chuẩn, quan trọng nhất là nghiêm túc với công việc mà mình đã chọn thì sẽ ổn thôi.

Sau đó thì đến mùa đông các bác ạ. Mùa đông ngoài Bắc thật sự là thảm họa cho các quán nước, may mà quán mình có bánh tráng để cứu vãn được xíu. Mùa đông vừa qua mình cũng phải xoay xở thêm một vài món nóng… vậy là cũng qua được mùa đông đầu tiên rồi. Dự định trong cuối năm nay hoặc đầu năm sau của tụi mình là sẽ làm thêm 1, 2 chi nhánh nhỏ nhỏ nữa. Bạn trai mình học IT nên cũng giúp mình quản lý những thứ liên quan tới online, anh còn làm luôn nhân viên order, thu ngân, shipper, sai vặt, đi chợ… mỗi khi mình cần, nhiều lúc khách đông thấy lăn xe đi lòng vòng mà thương ghê. Còn mình từ quản lý spa sang quản lý quán ăn cũng có chút xíu kinh nghiệm.

Sau 8 tháng bán quán nước thì mình thấy cũng khá tự tin, không còn sợ bếp núc nữa. Đặc biệt là từ khi làm quán mình thấy mình cũng quy củ hơn trước, ngoài việc chăm chỉ nhặt rau, lột trứng, phi hành, làm sate, rửa chén bát, dọn dẹp… cuối ngày thì checklist đồ, sáng mở mắt thì checklist việc, mỗi tuần định kỳ tụi mình đều dành khoảng 30 phút đến một tiếng để “official meeting”, nói về công việc kinh doanh, doanh thu, chiến lược marketing, và tính chuyện đường dài cho quán.

Tám tháng vừa qua chưa khẳng định được gì, nhưng nó đã cho tụi mình rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời. Có nhiều niềm vui và nỗi buồn, có những bất ngờ và thất vọng, và phía trước còn nhiều chông gai, nhưng mình thấy hạnh phúc lắm, vì luôn có một người đặc biệt cùng với mình trải qua những năm tháng này.

Cám ơn mọi người đã đọc chia sẻ của mình!

Nguồn: Mê Quán – Được chia sẻ bởi bạn Ngọc Hân

Show Comments (0)

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Contact Me on Zalo